Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Sài Gòn ,Mưa và Tôi !

Sài Gòn mùa này thường xuất hiện những cơn mưa bất chợt. Những cơn mưa bất chợt làm tôi nhớ đến "Em ", nhớ đến chuyện tình chẳng mấy hạnh phúc của tôi.Bao giờ cũng thế ,cơn mưa như một liều thuốc kích thích nỗi buồn trong ta ... Nó khơi gợi bao luyến tiếc , bao xao xuyến về một điều gì đó xa xăm ... Có thể ta biết nhưng cũng có thể là không ... chẳng biết nữa, chẳng biết điều đang xảy ra ... Tôi vẫn nhớ, mỗi khi có cơn mưa về , tôi thường lặng lẽ ngồi nhìn nó ... Nghe tiếng mưa nhè nhẹ cho đến những tiếng rì rào của cơn mưa rít buốt bên tay ... Gió vẫn thường len qua tay tôi một cách rất lặng lẽ ... Bởi trong cái khung cảnh ấy ,tôi chẳng cảm nhận được gì đang tới ngòai mưa ...Hơi lạnh lan tỏa ... một thứmà tôi tưởng chừng như không bao giờ trở lại nơi đây ... Có lẽ tôi điên chăng ,chỉ vì muốn cảm nhận ,muốn tìm kiếm lại những cảm giác ấy mà tôi đã dầm mìnhtrong mưa ... Không di chuyển đâu cả ,chỉ đứng cách mái hiên một khỏang , đủ để mưa bao quanh tôi ... Lặng mình nhìn mưa rơi, tiếng xào xạt mà lòng tôi hối hả... Tôi tự hỏi mình liệu có ai đang nghĩ tới tôi như tôi đang nghĩ tới không... Mưa vẫn thế, vẫn tràn vào lòng rồi cướp đi một thứ gì đó , để tôi bồn chồnkhó chịu ... Tôi luyến tiếc , tôi buồn bã ... và rồi lại bước tiếp ... chạy suốt trong đêm mưa ... như thể với tới những gì còn sót lại ... Một chút hòai niệm trong góc khuất bỏ quên ... Những cảm giác ấy thật lạ, chuyện gì đang diễn ra ... tôi muốn ai đó hiểu những gì mà tôi đang cảm nhận ... Thế nhưng sự cô đơn cứ thế trải dài trong đêm ... Tôi vẫn nghe rõ từng tiếng thì thầm vọng trên từng tán lá , trượt nhẹ trên mái hiên , khẽ lướt qua những khe nhỏ ... Tôi có thể cảm nhận được một luồng điện chạy dọc thân người ... Mưa chẳng thể khỏa lắp nỗi nhớ trong tôi ... Rất nhớ ... nhớ rất nhiều Cái nhớ da diết ấy khiến tôi nghẹn đi khá lâu ... Mưa vẫn rơi , và mắt đã dần nhòa đi trong cơn mưa............. @Đầu Đất@

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét