Biển học là vô bờ.... và ta mãi thấy mình nhỏ bé, ngu dốt...như Đầu Đât !
Em dắt anh ra khỏi núi sầu
Vì đâu? Anh biết... bởi vì đâu?
Sầu tuôn, ngã bóng người em thấy
Hồng trần... ai mấy... sống lâu...
Em dắt anh ra khỏi mưa ngâu
Anh mơ em cũng hóa u sầu
Đời này ngọt đắng chồng chất ngất
Đừng buồn anh nhé, bởi đôi câu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét